Lance đứng lên, ngồi ở bên giường, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào trán của con, xác thực không còn nóng như khi nãy nữa mới thu tay về. Anh đem tay của con thả vào trong chăn, con trai đáng thương, còn nhỏ đã phải chịu khổ như vậy, đây đã là lần thứ hai, lần thứ hai anh nhìn thấy con như vậy, bảo bối của ba.
Cô là con lai Trung-Mĩ, có gương mặt vô cùng xinh đẹp, dáng người tuyệt mỹ, đùi đẹp thon dài, càng khiến cho người khác phải hâm mộ đó chính là, gia đình của cô ta ở nước Mĩ thuộc giới quý tộc, nhưng cũng hơi thấp kém chút, nhưng gia đình họ có quan hệ thân nhau tới mấy đời với gia tộc Corrine, tất cả mọi người đều cho rằng cô và Lance Corrine sau này nhất định sẽ đến với nhau.
Chương 108 Tay ôm con tay ôm vợ Cánh cửa lại mở ra, lúc nhìn thấy người phụ nữ toàn thân ướt đẫm đang lau nước trên sàn nhà kia, sắc mặt Mục Nham thoáng thay đổi. Nhưng là, hắn vẫn cứ nắm tay Cố Nghê Y đi xuống lầu. Chỉ có mình hắn biết, lúc này hắn đang tức giận, khi đi qua trước mặt cô, hắn chỉ thản nhiên quăng cho cô một cái liếc mắt.
Tay ôm con tay ôm vợ. Lance chỉ cười cười, trong nhà có một ông nội 'vui tính' như vậy, cuộc sống của Ti Hạo nhất định là không xong, Ti Hạo chỉ biết bất đắc dĩ thu tay về, anh đã quen với cái kiểu tính cách nhìn gió thì nói là gió, thấy mưa thì nhất định phải là
Truyện Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ - Chương 126 với tiêu đề 'Đứa nhỏ của ai?' Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật Hai người đã không còn là vợ chồng, nhưng có một đứa trẻ lại không ai biết đến. Giản Tiểu Phương miết môi một chút, đối với câu trả
Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ. Nam nhân từ phía sau mang ra một tờ giấy ném ra trước mặt nữ nhân, nữ nhân hai tay run run cầm lấy, vừa nhìn thấy, mắt rốt cuộc không nhịn được trào lệ ra ngoài. "Vì cái gì, vì cái gì muốn ly hôn?".
Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ Chương 97: Ảo giác Đóng cửa lại, bên ngoài tuyết lại đang rơi, so với mấy ngày hôm trước tuyết còn lớn hơn nhiều, cô kéo chặt quần áo trên người. Mãi đến khi gọi được một chiếc taxi mới cảm giác ấm áp lên rất nhiều.
VlE0ol0. Tay ôm con tay ôm vợ - sáng tác Hạ Nhiễm Tuyết Trích Trong một căn biệt thự hai tầng xa hoa, vắng lặng, bên trong một người phụ nữ đang tất bật làm việc, ngoài ra, không còn ai. Trên tường một chiếc đồng hồ cổ kiểu Châu Âu đã bạc màu thời gian, cho biết hiện tại là bảy giờ sáng. Tấm rèm cửa bằng lụa tơ tằm được mở ra, không khí buổi sáng sớm hết sức tươi mát tự nhiên, từng tia nắng sớm chiếu vào trong căn phòng, rất sạch sẽ không chút bụi trần. Người phụ nữ đang chăm chỉ dọn dẹp vệ sinh, tất bật không lúc nào ngừng, nàng cẩn thận quan sát từng góc kẹt trong căn phòng, cho đến khi gặp chân một bức ảnh cưới rất lớn treo trên tường, nàng ngẩng đầu lên và đứng yên, đồng tử bắt đầu mất tập trung, người cũng thất thần. Người đàn ông mặt áo cưới có khuôn mặt cương nghị lập thể hình khối, ngũ quan tuấn mỹ không gì sánh được, lông mày màu đen hình lưỡi kiếm, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, đang mím chặt, vẻ lạnh nhạt, rõ ràng là ảnh cưới, nhưng là, nhưng người đàn ông trong ảnh không cảm nhận được sự vui mừng nào, hôn nhân là tốt đẹp và thiêng liêng, nhưng người đàn ông này hiển nhiên không cho là như vậy, nếu nhìn kỹ, có thể nhận ra được trong mắt người đàn ông này sự phiền chán cùng khinh thường. Từng cử chỉ biểu hiện của anh vừa gượng gạo vừa vô tình. Tương phản là biểu hiện cô gái còn lại trong ảnh, người con gái nhu mì có ngũ quan thanh tú, không thể nói là thật xinh đẹp, nhưng mà, làn da tinh khiết, trắng nõn bởi ánh sáng của ngọn đèn trở nên trong suốt, lông mi dài cong vút, cặp mắt to, trong sáng, nàng dựa người vào thân người đàn ông, đầu hơi nghiêng nghiêng, khóe miệng cong cong nụ cười ngượng ngùng. Người phụ nữ nhìn nhìn, rồi cúi đầu, khe khẽ thở dài, sau đó cầm lấy khăn lau trong tay, đem theo một cái ghế. Đứng trên chiếc ghế nàng cẩn thận lau chùi bức ảnh cưới, lúc này ngọn đèn trong phòng chiếu sáng khuôn mặt người phụ nữ, nhìn kỹ, mới phát hiện người phụ nữ và cô gái trong bức ảnh chỉ là một người, cùng một khuôn mặt, nhưng không có sự ngượng ngùng lẫn hạnh phúc của cô gái bên trong ảnh chụp, mà là nét bi thương cùng cam chịu. Nàng đếm đếm ngày, đã một năm rồi, thời gian một năm, nhiều sự tình đã thay đổi, ví dụ như nàng hiện tại. Buông trong tay khăn lau, nàng rửa sạch tay, thay đổi bộ quần áo, đi lên phòng khách, bên trong phòng khách một chiếc bàn lớn bày đầy đồ ăn, nhìn thoáng qua, hóa ra là nguyên xi chưa động, nàng bước đi đến, trực tiếp thu dọn từng món từng món, gom hết thức ăn đổ vào thùng rác, xong xuôi, nàng mới ngồi trên chiếc ghế sô pha ở phòng khách, toàn bộ biệt thự chỉ có mình nàng, một sự tịch mịch không nói nên lời bao phủ toàn thân. Nguồn vficland
Giới thiệu vắn tắt "Khi tôi yêu anh, anh không thương tôi, để đến khi anh yêu tôi, tôi đã không còn yêu anh. Lúc ấy, anh muốn tôi ra đi, tôi đi, nếu, anh muốn tôi trở về, thật có lỗi, đã đi xa rồi, trở về không được." *** Diệp An An kết hôn cùng Mục Nham nhưng anh không yêu cô, người anh yêu là người khác. Nhưng sự quan tâm chân thành lo lắng của cô đã khiến anh cảm động. Vào lúc, tình cảm của họ đang tốt đẹp thì người yêu cũ Cố Nghê Y của anh quay về. Cô ta bất chấp tất cả mọi thủ đoạn để giành lại anh từ An An. Một màn dàn dựng tai nạn, Y Y lao thân mình ra cứu anh. Thêm một vở kịch được sắp đặt để hại An An. Cuối cùng là cái thai Y Y đang mang trong mình nữa. Tất cả như giọt nước tràn ly, thổi tắt tất cả những yêu thương của An An. Cuối cùng chuyện gì đến cũng sẽ đến ly hôn là điều dễ hiểu. Một mình An An đơn độc rời đi cùng đứa con đang mang trong mình mà cô chưa nói cho anh biết. Nào ngờ người phụ nữ độc ác đó vẫn không chịu buông tha cho cô. Giây phút mất đi đứa con chưa thành hình của mình, tim An An cũng chết theo. Đau đớn tuyệt vọng và bất lực đến cùng cực, cô tìm đến cái chết. Nhưng số phận lại trớ trêu đùa giỡn sinh mệnh của cô, khi cô cứu được một chàng trai và sau đêm ân ái đó, cô biết mình lại mang thai. Tuy không biết cha đứa trẻ là ai nhưng cô rất vui mừng. Đây giống như món quà mà thượng đế đã gửi cho cô sau khi mất đi đứa trẻ đầu tiên. Tất cả mọi yêu thương quan tâm lo lắng cô đều dồn hết vào Tiểu An nhỏ bé này. Đặc biệt cậu có đôi mắt màu tím rất mê hoặc lòng người. Mấy năm sau cô xin vào làm nhân viên vệ sinh tại một công ty lớn. Khi nhìn thấy ông chủ Lance Corrine của mình, cô thật sự hoảng sợ. Bởi Tiểu An dường như là một bản thu nhỏ của anh, nhất là đôi mắt màu tím kia không thể nhầm lẫn vào đâu được. Rồi cô gặp lại Mục Nham, anh ta muốn bắt mất Tiểu An của cô. Sợ hãi hoảng loạn cô dường như bấu víu vào tất cả mọi thứ để giành đứa trẻ về. Và sự thật được phơi bày, Lance chính là cha Tiểu An. Mọi người đều thật sự khiếp sợ nhưng lại không có cách nào phản bác cả. Cuối cùng những bí mật âm mưu ngày xưa đều được sáng tỏ. Mục Nham muốn níu kéo lại An An để bù đắp những lỗi lầm đã có. Nhưng tất cả đều quá muộn màng rồi. Bởi bên cạnh An An đã có một Lance yêu thương và hết lòng chở che cho cô và Tiểu An D Đáng đời tên nam phụ tự cho mình là nam chính kia. Đọc rv ngang đây hẳn mn sẽ nghĩ rằng nội dung truyện này cũng quá cẩu huyết y như phim truyền hình 8h quá đi. Và nó đúng là như thế luôn đấy ạ v v Nhưng mà, truyện này sẽ không khiến mn ức chế đến ói máu đâu. Nữ chính An An tuy rằng lúc đầu yêu Mục Nham nhưng khi từ bỏ thì cũng rất quyết liệt. Và điểm mình cực thích trong truyện chính là Mục Nham - người cứ ngỡ là nam chính lại chỉ là nam phụ mà thôi. Cuối cùng thì anh ta cũng bị đạp xuống không thương tiếc. Lance Corrine mắt tím mới là chính nhé Thế nên, nếu muốn đọc một câu chuyện kịch tính đầy kích thích như xem phim truyền hình tối thì nên nhảy hố này. Đảm bảo mn sẽ cực thích kiểu sóng to gió lớn, mưa bão bập bùng, hiểu nhầm lung tung như vậy đấy. Văn phong tác giả không phải hay nhất nhưng rất thu hút. Vừa xem vừa muốn ngược thêm nữa mới cảm thấy hả dạ. Nhưng thôi, kết thúc bất ngờ và cái giá mà mỗi người phải trả cho sai lầm của mình vậy là đủ rồi. Mn nếu hứng thú cũng nhảy thử xem sao, không đến mức lật bàn lật ghế chửi rủa tác giả hay nhân vật đâu ạ v v Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Trong một căn biệt thự hai tầng xa hoa, vắng lặng, bên trong một người phụ nữ đang tất bật làm việc, ngoài ra, không còn ai. Trên tường một chiếc đồng hồ cổ kiểu Châu Âu đã bạc màu thời gian, cho biết hiện tại là bảy giờ sáng. Tấm rèm cửa bằng lụa tơ tằm được mở ra, không khí buổi sáng sớm hết sức tươi mát tự nhiên, từng tia nắng sớm chiếu vào trong căn phòng, rất sạch sẽ không chút bụi trần. Người phụ nữ đang chăm chỉ dọn dẹp vệ sinh, tất bật không lúc nào ngừng, nàng cẩn thận quan sát từng góc kẹt trong căn phòng, cho đến khi gặp chân một bức ảnh cưới rất lớn treo trên tường, nàng ngẩng đầu lên và đứng yên, đồng tử bắt đầu mất tập trung, người cũng thất thần. Người đàn ông mặt áo cưới có khuôn mặt cương nghị lập thể hình khối, ngũ quan tuấn mỹ không gì sánh được, lông mày màu đen hình lưỡi kiếm, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, đang mím chặt, vẻ lạnh nhạt, rõ ràng là ảnh cưới, nhưng là, nhưng người đàn ông trong ảnh không cảm nhận được sự vui mừng nào, hôn nhân là tốt đẹp và thiêng liêng, nhưng người đàn ông này hiển nhiên không cho là như vậy, nếu nhìn kỹ, có thể nhận ra được trong mắt người đàn ông này sự phiền chán cùng khinh thường. Từng cử chỉ biểu hiện của anh vừa gượng gạo vừa vô tình. Tương phản là biểu hiện cô gái còn lại trong ảnh, người con gái nhu mì có ngũ quan thanh tú, không thể nói là thật xinh đẹp, nhưng mà, làn da tinh khiết, trắng nõn bởi ánh sáng của ngọn đèn trở nên trong suốt, lông mi dài cong vút, cặp mắt to, trong sáng, nàng dựa người vào thân người đàn ông, đầu hơi nghiêng nghiêng, khóe miệng cong cong nụ cười ngượng ngùng. Người phụ nữ nhìn nhìn, rồi cúi đầu, khe khẽ thở dài, sau đó cầm lấy khăn lau trong tay, đem theo một cái ghế. Đứng trên chiếc ghế nàng cẩn thận lau chùi bức ảnh cưới, lúc này ngọn đèn trong phòng chiếu sáng khuôn mặt người phụ nữ, nhìn kỹ, mới phát hiện người phụ nữ và cô gái trong bức ảnh chỉ là một người, cùng một khuôn mặt, nhưng không có sự ngượng ngùng lẫn hạnh phúc của cô gái bên trong ảnh chụp, mà là nét bi thương cùng cam chịu. Nàng đếm đếm ngày, đã một năm rồi, thời gian một năm, nhiều sự tình đã thay đổi, ví dụ như nàng hiện tại. Buông trong tay khăn lau, nàng rửa sạch tay, thay đổi bộ quần áo, đi lên phòng khách, bên trong phòng khách một chiếc bàn lớn bày đầy đồ ăn, nhìn thoáng qua, hóa ra là nguyên xi chưa động, nàng bước đi đến, trực tiếp thu dọn từng món từng món, gom hết thức ăn đổ vào thùng rác, xong xuôi, nàng mới ngồi trên chiếc ghế sô pha ở phòng khách, toàn bộ biệt thự chỉ có mình nàng, một sự tịch mịch không nói nên lời bao phủ toàn thân. Mời các bạn đón đọc Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ của tác giả Hạ Nhiễm Tuyết.
tay ôm con tay ôm vợ